(Ngôn tình, dị năng) Điêu cốt sư – chương 83


Lâu quá không edit, quên hết tên các nhân vật rồi, làm sao giờ nhỉ???

Chương 83

“Kim Mao!” An đứng bằng một chân ở trước cửa động hô to, “Ngươi định tóm chân ta chạy đi đâu?”

Tên kia phát hiện ra cô chuẩn bị đi tìm Milos nên trực tiếp túm chân trái cô, nhanh như chớp chạy trốn không thấy bóng. Hỗn đản!

Cô hô vài tiếng, không nghe được Kim Mao đá lại, người lại hấp dẫn tên lính mất lý trí từ xa đang chạy như điên trong rừng cây. Hắn kêu ngao ngao vài tiếng xông tới vị trí chỗ cô, hai mắt sung huyết, vẻ mặt  hưng phấn.

An lập tức im tiếng nhưng tên lính kia đã nhận chuẩn phương hướng, tiếp tục kiên định chạy về hướng này. Dựa vào tốc độ của hắn, phỏng chừng không tới nửa giờ có thể vọt tới trước mặt cô, càng phiền toái là còn có nhóm người Milos liên can đi theo.

An thiếu mất một chân, hành động không tiện, dù gọi Kiển Kiển tới đón sợ rằng cũng không còn kịp nữa rồi, hơn nữa tốc độ Kiển Kiển cũng kém hơn tên lính kia. Đương nhiên, tuy trốn là một biện pháp nhưng cô còn muốn thí nghiệm hiệu quả của tiếng nói linh hồn.

An mặc chế phục lên người, da người tạm thời trước không mặc. Chế phục có không gian co rút và độ dày nhất định, chỉ cần không có lực niết, từ bên ngoài không thể nhìn ra chân trái cô mất đi một đoạn.

Không bao lâu, tên lính phát cuồng kia chạy tới nơi, mang theo bộ mặt dữ tợn lao về phía An.

“Đừng nhúc nhích!” Hai tay An đều cầm cốt điêu, tùy thời chuẩn bị phòng ngự.

Nhưng tiếng cô vừa ra, binh lính thật sự bất động, như một cương thi ngừng tại chỗ, ngơ ngác nhìn thẳng An. Sau một lúc lâu, hắn dịch chuyển vài bước, trong cổ họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ, sau đó giương nanh múa vuốt như muốn nhào tới.

“Tiếp tục bảo trì, đừng nhúc nhích!” An lại hô một tiếng.

Động tác tên lính lại ngừng một chút, đầu chậm chạp nghiêng sang một bên, trên mặt lộ vẻ hoang mang nhưng đôi mắt lại lóe sáng, hình như đang chờ mong thứ gì đó.

“Bé ngoan.” An tận lực làm mình giống như một vị thánh mẫu, dịu dàng trấn áp con Dê núi mê muội, “Chậm rãi đi tới, không cần nóng nảy.”

Tên lính thong thả nện bước, cơ bắp căng thẳng dần dần thả lỏng, từng bước một đi về phía An.

“Ngồi xổm xuống.”

Tên lính ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn chăm chú An, tia đỏ trong mắt cũng dần nhạt đi.

An sờ đầu tên lính, khen: “Thật là đứa trẻ ngoan.”

Mặt mày tên lính giãn ra, trên mặt lộ nét mỉm cười, hơi thở cuồng bạo quanh thân dần dần tiêu tán.

An nhận thấy linh hồn hắn đã dần dần bình tĩnh, liền dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Hai mắt tên lính khép kín, trong thanh âm linh hồn an ủi, giống như đứa nhỏ bình yên dựa vào bên người An ngủ.

Chờ lúc đám người Milos chạy tới chứng kiến hình ảnh An đang dựa vào bên một tảng đá xem phim bằng thiết bị cá nhân của mình, bên cạnh cô là tên lính ngủ ngon lành.

Ánh mặt trời tán trên người bọn họ, thoạt nhìn vô cùng yên bình, đối lập hoàn toàn với hình ảnh tên lính điên cuồng trước đó không bao lâu, làm người cảm giác không đành lòng đánh vỡ khoảng khắc yên lặng này.

Tên lính Bạch Lại đạt được quang ảnh chi mắt bên người Milos kinh ngạc phát hiện năng lượng vốn hỗn loạn trên người giờ đã cân bằng, hơn nữa từ màu xám trắng mông lung dần chuyển biến thành màu trắng nhạt. Thực hiển nhiên, hắn không chỉ vượt qua nguy cơ mà còn tiến hóa thành công.

Milos bước nhanh tới bên người an, trước kiểm tra tình huống của tên lính, sau khi xác định không có việc gì mới ngẩng đầu nhìn cô: “An..Thony.”

An gật đầu với hắn.

Những binh lính khác cũng vây lại đây, chào hỏi An.

“Em không sao chứ?” Milos kiến thức tên lính phát cuồng có bao nhiêu lợi hại, người thường căn bản không thể đối phó được. Đương nhiên, An không phải người thường nhưng cũng khó bảo toàn không bị thương tổn. Vừa rồi nghe thấy thanh âm, hẳn là cô đã dùng phương thức đặc thù phát ra, tựa hồ mang theo hiệu quả trấn an, đáng tiếc lúc ấy khoảng cách quá xa, hắn không nghe rõ.

An tỏ vẻ không có việc gì, tên lính này phi thường ngoan (?).

“Nếu gặp nhau, vậy cùng ta trở về doanh trại đi.” Milos nhìn thật sâu vào cô, tuy là dò hỏi nhưng cũng mang theo vài phần áp đặt.

An không nghe ra điều bất thường, thẳng lắc đầu cự tuyệt, Chân trái cô còn ở trên tay Kim Mao, không có nó, sinh hoạt đều khó tự mình gánh vác!

“Tên lính này cần trị liệu, chúng ta tức khắc về trại.” Milos sai người cõng tên lính kia, sau đó đỡ eo An, kéo cô vào trong lòng. Quả nhiên, chỉ cần gia hỏa này ở bên người, hắn liền cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Milos đang chuẩn bị mang người đi, kết quả mới đi hai bước liền phát hiện cô dị thường.

Hắn nghiêm mặt lại, ngồi xổm xuống, dùng tay xem xét. Khi sờ đến chân trái, động tác dừng chợt ngừng rồi ngẩng đầu nhìn An, không tiếng động mà dò hỏi: Xương chân trái đâu?

An chỉ vào 【 ngươi tới 】trên lỗ tai hắn, sau đó dùng hai ngón tay làm một động tác chạy trốn.

Milos biết khô lâu con ếch khác nằm trên tay Kim Mao, cho nên là Kim Mao trộm chân đi sao?

Binh lính xung quanh  bội phục sát đất nhìn hai người không tiếng động giao lưu. Bọn họ đã ăn ý*  đến không cần ngôn ngữ rồi sao?

Tiếp theo, Milos bế An lên, lành lùng nói một tiếng “Đi”, sau đó dẫn đầu đi thẳng về phía doanh trại. Hắn bước đi nhẹ nhàng, tâm tình cực tốt. An dùng sức vỗ vỗ bả vai Milos: Nói không đi doanh trại, nhanh buông tôi xuống.

Mắt Milos vẫn nhìn thẳng, thân mình vẫn thẳng tắp, hắn ngẩng đầu bước đi. An thấy Milos không phản ứng nên cũng lười lăn lộn, cô bình tĩnh ở trong lòng hắn.

“Anthony, cậu bị sao vậy, bị thương à?” Âu Mạc ở một bên quan tâm hỏi.

An không sao cả mà xua xua tay, chỉ là chiếu một cái xương chân trái thôi, không phải chuyện gì lớn.

“Nếu tạm thời không có nhiệm vụ gì quan trọng thì ở lại doanh trại đi, cùng chúng tôi tham gia huấn luyện.”

Milos yên lặng tán đồng vì Âu Mạc trợ công.

An lại thấy kỳ quái mà liếc mắt nhìn Âu Mạc, gia hỏa này không phải vẫn luôn có ý kiến với cô vì “bá chiếm” trưởng quan tôn kính của hắn sao? Sao hôm nay lại thân thiết với cô như vậy nhỉ?

Sự thật là từ sau khi Âu Mạc biết Milos coi Anthony là “sủng vật người yêu” thì luôn cảm thấy vạn phần đồng tình đối với “hắn”. Anthony đào tim đào phổi vì Milos ra sống vào chết, kết quả chỉ đổi lấy thân phận “sủng vật người yêu”, đây chính là chuyện xưa đau thương ngàn đời.

Anthony, xin hãy tin tưởng vững chắc, cậu ‘si tình’ sẽ có một ngày được thiếu tướng Milos đáp lại!

An nhìn ánh mắt cổ vũ của Âu Mạc, chỉ cảm thấy không hiểu ra làm sao. Cô có phải không cẩn thận đụng tới manh điểm nào của Âu Mạc không?

Trở lại doanh trại, mọi người đều phát hiện không khí có chút không thích hợp

“Xảy ra chuyện gì?” Milos hỏi.

Cầm Lâm nhìn Anthony đang trong lòng hắn, lạnh giọng đáp: “Hai mươi phút trước, hai người lính bởi vì tinh thần siêu phụ tải đã tử vong.”

Binh lính sau Milos ồ lên, đồng thời nhìn về người lính họ mới mang về.

“Là trực tiếp tử vong? Não chết sao?” Milos hỏi lại.

“Đúng vậy.” Cầm Lâm gật đầu.

Milos quay đầu nhìn binh lính của mình, nói: “Đem Tady về phòng y tế, để quân y lập tức tiến hành kiểm tra toàn diện cho hắn, có kết quả lập tức báo cao ta.”

“Rõ.” Binh lính nhanh chóng đem tên lính kia vào lều trại.

Cầm Lâm nhìn về phía An, hỏi: “Anthony, cậu bị sao vậy?”

“Cô (Cậu) ấy bị thương, ta trước đưa cô (Cậu) ấy về lều trại nghỉ ngơi trước. Milos nói xong thì ôm An trở về lều trại của mình.

Milos nói cô ấy, nhưng người khác nghe thì sẽ hiểu là cậu ấy.

Cầm Lâm nhìn bóng dáng hai người, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.

Milos cảm thấy An không có chân cũng khá tốt, không cần lo lắng cô lại chạy loạn, còn có thể quang minh chính đại ôm cô.

Hắn đặt An trên thảm, sau đó ngồi ở một bên, nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Nhìn cái gì? An gỡ mũ ra, lộ ra đầu lâu sáng bóng của mình.

Milos nhìn không được duỗi tay sờ sờ, xúc cảm vẫn luôn tốt như vậy!

An vỗ rớt móng vuốt của hắn, dùng đôi hốc mắt lửa trơi nghiêm túc cảnh cáo hắn không được sờ loạn.

“A?” Milos kinh ngạc phát hiện răng của cô đã đầy đủ, “Em thật xinh đẹp.” Sau khi gắn đủ răng, giá trị nhan sắc nháy mắt tăng lên vài bậc.

An hất cằm lên: Đương nhiên, nếu không phải ai đó cầm đi một cái răng của cô, mỹ mạo của cô càng thêm hoàn mỹ.

Hai người đều không cảm thấy thẩm mỹ của từng người đều có chỗ không đúng…

Đúng lúc này, Milos chợt biến sắc, bỗng nhiên ôm vội An vào lòng, đưa lưng về phía lều trại.

Ngay sau đó liền nghe thấy giọng Cầm Lâm từ ngoài vọng vào trong lều trại: “Thiếu tướng Milos, tôi có thể tiến vào không?”
“Chuyện gì?” Milos giúp An mang tốt mũ giáp thì  thấp giọng nói: “Khi không mặc da người thì tạm thời không cần cởi mũ giáp.”

An gật đầu.

“Đã đến bữa trưa, tôi mang cơm tới cho các người.”

“Mời vào.” Milos buông An ra, nói với Cầm Lâm đang bưng bàn ăn vào. “Sao lại phiền toái trung giáo Cầm Lâm tự mình tới đưa cơm vậy? Âu Mạc đâu?”

“Hắn đang ở phòng y tết, chờ đợi kết quả kiểm tra của Tady.” Cầm Lâm thấy Anthony tùy ý ngồi ở trên thảm, không hề có ý định đứng dậy hành lễ thì vẻ mặt lộ ra vẻ không vui. Mặc dù bị thương, nhưng ít nhất cũng nên biết cúi chào thăm hỏi chứ? Chỉ là một sĩ quan cấp úy nho nhỏ mà thôi, cho rằng có thiếu tướng Milos sủng ái thì có thể không coi ai ra gì sao?

Cầm Lâm càng nhìn ‘hắn’ lại càng cảm thấy không vừa mắt.

“Đa tạ.” Milos lễ phép nói lời cảm ơn.

“không cần khách khí.” Cầm Lâm đặt bàn ăn lên bàn, tầm mắt ngừng trên quân phục Milos một lát, nói: “Thiếu tướng Milos, quân phục của ngài bị dính máu.”

Nói xong thì bước lên, giống như vô tình duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào quân phục của hắn.

“Không nhọc trung giáo lo lắng. “Milos không dấu vết mà tránh đi, lạnh nhạt nói: “Vật phẩm bên người ta đã có Âu Mạc giặt sạch. Trung giáo Cầm Lâm nếu không còn chuyện gì khác, xin mời dời bước, ta hy vọng có thể đơn độc cùng Anthony dùng cơm.”

Ngón tay Cầm Lâm run lên, hai mắt buông xuống, một bộ mặt cô đơn, khóe mắt lại như bắn hàn quang nhìn về phía Anthony.

Cô ta cũng không làm nhiều dây dưa, chào theo nghi thức quân đội liền xoay người rời đi. Khi đi tới cửa, một người quân y đột nhiên vọt vào, kích động nói: “Thiếu tướng Milos, Tady tỉnh.|

Milos cũng không sốt ruột, hỏi: “Tình huống của hắn thế nào?”

“Tương đối ổn định.” Ngay sau đó sửa lại miệng: “Không, không, không chỉ là ổn định, hắn còn tiến hóa.”. Quân y hưng phấn không thôi, nói tiếp: “Tinh thần lực của hắn cao gấp 3 lần người thường, tuy rằng không rõ năng lượng gì nhưng chỉ dựa vào tinh thần lực của hắn, cũng đủ để hắn miễn dịch với phần lớn tinh thần công kích.”

An nghe vậy thì trong lòng khẽ động, đây có nghĩa là loại cốt điêu có tính công kích tinh thần cũng không có tác dụng với hắn sao?

Trên mặt Milos không biểu chút biến hóa, chỉ phân phó rằng: “Ừ, ta đã biết, tiếp tục quan sát, cần phải đảm bảo hắn khỏe mạnh.”

Hắn quay đầu nhìn về phía An, bốn người lính phát cuồng, chỉ có người lính kia tiếp xúc với cô, chẳng những khôi phục bình thường, còn thuận lợi tiến hóa.

p/s: Nguyên văn là: tâm hữu linh tê (心有灵犀): trích từ 心有灵犀一点通: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường chỉ tình cảm giữa nam và nữ. 

2 Comments Add yours

  1. selvia90000 nói:

    truyện này drop rùi hả chủ ಸ_ಸ

    Thích

    1. chưa đâu bạn, tại đợt trước bận quá mình ko có tgian, giờ quay lại rồi nà

      Đã thích bởi 1 người

{(>_‘o’)> ^( ‘-’ )^ <(‘o’<) ⊙︿⊙ ⊙﹏⊙ ●︿● ●﹏● õ.O (O.O) ⊙.◎) ๏_๏ |˚–˚| ‘Ω’ ಠoಠ ☼.☼ ♥╭╮♥ ôヮô ◘_◘ ਉ_ਉ ॓.॔ ‹•.•› ಸ_ಸ ~_~ ˘˛˘ ^L^