(Ngôn tình, dị năng) Điêu cốt sư – chương 84


Chương 84

Cầm Lâm rời khỏi lều trại, ngón tay thì vẫn sờ soạng một chút trên máy theo dõi đặt ở bên eo, cô chần chờ một lát song vẫn đặt nó vào trong lều của Milos. Cô là một điều tra viên, vì vậy cần phải điều tra rõ việc Milos giấu diếm tin tức giúp Anthony. Thời gian lâu như vậy mà điều tra một chút cũng không hề có tiến triển, vậy chỉ có thể tìm kiếm bước đột phá từ chính trên người bọn họ.

Nếu tin tức Milos giấu diếm không nguy hại tới liên minh thì cô nguyện ý để hắn làm việc mang tính lợi ích cá nhân một lần. Trên thực tế, hành vi tự tiện giám thị quan quân cấp cao là vi phạm quy định, nhưng Cầm Lâm có thể lấy cơ vì điều tra để che dấu tư tâm của bản thân cô.

“Tình huống người lính kia, em thấy sao?” Milos vừa ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, vừa dò hỏi An.

An yên lặng không đáp. Dù hiện tại cô có thể phát ra tiếng nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt để nói chuyện với Milos.

“Có phải có quan hệ với thanh âm ta đã nghe thấy không?”

Hả? Nghe thấy? Thính lực tốt như vậy? Cô nhớ rõ lúc cô gọi Kim Mao thì Milos còn cách mấy chục dặm.

Tiếng nói của cô liên kết ý thức linh hồn, không có hình thái ngôn ngữ cố định, có thể giao lưu với bất kỳ sinh vật nào, ai nghe đều hiểu. Đương nhiên, nếu muốn dùng một loại ngôn ngữ cố định để nói chuyện cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Milos thấy An gật đầu, lại hỏi: “Sao làm được vậy? Có thể để ta nghe một chút không?”

NO! Hai tay An giao nhau, đặt trước ngực vẽ ra một chứ “X” thật lớn.

Milos cũng không miễn cưỡng cô, dù sao về sau vẫn có cơ hội.

Hắn nhíu mày lại, cái cảm giác bị người giám thị lại xuất hiện trong lòng, giống hệt lúc ở riêng với An ở trong lều trại. Một lần có thể là ảo giác nhưng hai lần thì tuyệt đối không phải.

Milos ngưng thần tĩnh khí, buông thả ngũ cảm của mình, bắt giữ bất kỳ động tĩnh nhỏ nhặt ở xung quanh.

Một lát sau, sắc mặt hắn trầm xuống, hàn khí trong mắt chợt lóe rồi lại biến mất, hắn ưu nhã xoa miệng, sau đó đứng lên, nói: “Ta ra ngoài một chốc.”

An xua xua tay, ý bảo hắn tùy ý.
Milos đi tới cửa, rồi quay đầu lại nói: “Trước khi ta trở về, không được cởi chế phục, cũng không được chơi xương cốt.”

An vô ngữ, cô cứ tưởng nhân lúc trước khi lấy lại cái chân thì có thể tìm một cái xương đùi thật tốt, tạo hình khối xương ống một chút thì hẳn có thể tạm chấp nhận, chỉ là yêu cầu cần chút thời gian.

Sau khi Milos rời đi, An dùng ý thức liên kết với khô lâu Ong đất, rất nhanh tìm được vị trí của Kim Mao. Hắn dựa trên hơi thở của cô đuổi đến bên này, chờ hắn đuổi tới, chắc sẽ lại đánh nhau với Milos một trận.

Tiếp theo, An nghĩ đến “Nấm hảo chân” ở trong không gian nhẫn xương, những gia hỏa này rất thích ứng trong không gian, số lượng dường như cũng không có giảm bớt.

Cô thả nhóm “nấm hảo chân” ra, thầm nghĩ Milos không phải vẫn luôn muốn dùng phương pháp huấn luyện giữa dã thú và binh lính sao? Vừa lúc “nấm hảo chân” có thể hấp dẫn giúp họ tăng sức chiến đấu rồi.

“An, An, An…” Nhóm ‘nấm hảo chân’ vui sướng kêu tên.

An kiến nghị chúng nên đi ra bên ngoài chơi đùa một chút, cứ luôn ở bên người cô sẽ rất nhàm chán.

“An, An, An, cùng nhau chơi đùa đi, cùng nhau chơi đùa đi ~~”. Nhóm ‘nấm hảo chân’ mới không muốn tự chơi một mình, chúng muốn bạn thân chơi đùa bên nhau cơ.

“Tôi giờ đang thiếu một chân, không có biện pháp chơi đùa với các ngươi.” An bất đắc dĩ bày tỏ.

“chân đâu, chân đâu?” ‘nấm hảo chân’ xuyên qua xuyên lại chỗ chân trái bị thiếu của An, lòng đầy căm phẫn.

“Ách, bị Kim Mao cầm đi.”

“Kim Mao? Kim Mao? Kim Mao!” ‘Nấm hảo chân’ nhớ rõ đống lông màu vàng kia!

“Không sao đâu, Kim Mao sẽ rất nhanh trả lại chân cho tôi, đến lúc đó chúng ta lại chơi đùa với nhau.”

Nhóm ‘ nấm hảo chân’ được trấn an, bày tỏ muốn cùng An chờ đống lông màu vàng kia. Đang vui sướng giao lưu thì bên ngoài truyền tới tiếng dã thú rống lên một tiếng, ngay sau đó là những tiếng bước chân hỗn độn, doanh trại rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
An biết chắc là dã thú tới.

“dã thú tới, dã thú tới”. ‘Nấm hảo chân’ kết bè kết đội trào ra khỏi lều trại, sau đó chúng phấn khởi chạy về báo cáo.

“Các ngươi rất thích những dã thú đó sao?” An hỏi.

“Nấm hảo chân thích An”.

“Vậy dã thú thì sao?”

“Nấm hảo chân thích An”. Nấm hảo chân lặp đi lặp lại câu trả lời này.

An cân nhắc một lúc thì mới hiểu ý của chúng nó. Những tiểu gia hỏa này đêm “thích” trói buộc với cô, chỉ cần nhắc tới chữ “thích” thì chúng liền phối hợp với “An”. Cho nên, dù chúng thích những dã thú khác thì cũng sẽ không dùng chữ “thích” nữa.

“Nhưng, An thích những dã thú đó.” An cố ý lừa chúng.

“An thích nấm hảo chân! Nấm hảo chân vui vẻ” chúng càng thêm kiên định khẳng định bày tỏ.

Ha ha, An hết sức vui mừng: “Ừ, đúng vậy. An thích nấm hảo chân, thích nhất luôn.”

“An ~~ thích Nấm hảo chân nhất, thích ~~ Nấm  hảo chân nhất.” Toàn bộ chúng đều bay lên.

An cảm thấy Nấm hảo chân ở thế giới này thật là một đại sát khí…

Bên này không gian ấm áp bao nhiêu thì bên ngoài lại là trận địa sẵn sàng đón quân địch, không gian khẩn trương bấy nhiêu.

Lúc này, mây đên dày đặc cả bầu trời, tiếng sấm nổ vang, chỉ một lúc sau, mưa to tầm tã, tiếng sấm và tiếng mưa đều áp chế toàn bộ thanh âm khác.

Trời mưa.

“Trời mưa, trời mưa.” Nấm hảo chân chạy ra bên ngoài dạo quanh một vòng rồi sau đó lại trở về báo cáo.

Đây là trận mưa to đầu tiên An nghênh đón ở thế giới này. Nước mưa giống như màu đỏ, thanh thế to lớn.

Song, chiến đấu bên ngoài doanh trại vẫn không bởi vì mưa to mà bỏ dở. Binh lính và đàn dã thú chiến đấu kịch liệt trong mưa, tuy rằng sức chiến đấu bị chịu ảnh hưởng nhưng dưới sự chỉ huy của Milos phối hợp chiến đấu thì lại không hề có sự rối loạn.

Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong lều trại.

An tập trung nhìn thì phát hiện rõ ràng là Kim Mao.

Tứ chi hắn chạm đất, dùng sức rũ lông, tức khắc bọt nước bắn tứ phía, tung tóe hắn khắp nơi, phát ra tiếng vang bùm bùm như đạn bắn, xuyên thủng rất nhiều vật phẩm. Nếu người khác bị đập trúng chắc không chết thì cũng bị trọng thương.

Song những bọt nước này lại không hề có một giọt đập trúng người An.

“An An”. Kim Mao nhảy tới bên người An, hai mắt trợn lên, vẻ mặt ai oán và lên án.

Ngươi còn không biết xấu hổ mà ai oán sao? Còn không biết xấu hổ lên án sao? Không biết là ai tay tiện, cứng rắn túm chân cô mang đi nhỉ!

“Ngao ô.” Ta sai rồi. Kim Mao gục đầu xuống, hai tay dâng lên cái chân kia. Còn tưởng rằng không có chân thì An không chạy được, kết quả lại tiện nghi cho tên giống đực kia. Hắn rất buồn bực, rất tức giận, rất phát điên!

Hừ. An thu chân vào trong không gian nhẫn xương, cô quyết định trong một thời gian ngắn sẽ không tha thứ cho hắn.

“An An, An An.” Kim Mao vòng đi vòng lại quanh An, ý đồ dùng thân thể ướt đẫm của mình đẻ giành được đồng tình và an ủi của cô.

“Tránh ra.” An không lưu tình một chút nào mà đẩy đầu hắn ra.

“Tránh ra, tránh ra…” Nhóm nấm hảo chân nhất trí ghét bỏ mà đánh đuổi Kim Mao.

“An An, chúng ta trở về đi?” Da mặt Kim Mao đủ dày dù có lưỡi dao sắc bén cũng tuyệt đối không hề dễ dàng bị đả kích.

“Đợi mưa tạnh lại nói.” An không có thể hiện sự phản đối đối với việc này.

Vì sao phải đợi trời tạnh mưa… Kim Mao nói thầm vài câu, sau đó đặt mông ngồi bên người An.

Bên ngoài vẫn đang còn đánh nhau, An quyết định nhân cơ hội lắp lại chân. Cô vừa lấy xương đùi từ trong không gian ra thì ngay sau đó nhanh chóng cởi chế phục. Bên ngoài lều trại có 2 con khô lâu ong đất, có thể kịp thời phát hiện người vào trong hay không.

An cũng không chú ý, trong nháy mắt khi Kim Mao đi vào trong lều trại, máy theo dõi bị Cầm Lâm thu hồi, may mắn mà tránh thoát khỏi nguy cơ bị bại lộ.

Cô nhanh chóng nối lại xương đùi, thuận tiện mặc da người, cuối cùng là mặc lại áo giáp toàn thân, thế là lại ngụy trang thành Anthony hoàn mỹ.

“A!” Một tiếng hét thảm truyền đến từ phía bên ngoài, “Đây là thứ gì?”

An xốc cửa lều trại lên, nhìn về phía tiếng nói. Chỉ thấy một binh lính không ngừng gãi mặt mình, trông giống như bị một thứ gì đó đáng sợ dính vào.

Cùng lúc đó, lũ dã thú cũng phát ra một tiếng rống bất an, dần dần ngừng lại công kích, lại bắt đầu giống như ruồi nhặng chạy tán loạn khắp mọi nơi.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương lần lượt được phát ra từ chính miệng tên lính.

U hỏa trong mắt an ngưng tụ, rất nhanh đã phát hiện ra thứ khiến tên lính và dã thú hoảng hốt là thứ gì. Đó là một sinh vật nhỏ nửa trong suốt, giống như là miệng sứa, nó giống nước mưa được rơi từ trên trời xuống, rơi trên mặt đất rồi lập tức chui vào trong đất, nếu dừng trên thân người khác thì ngay lập tức chui vào làn da của họ.

Tên lính không có đội mũ giáp liền đứng mũi chịu sào, da mặt vặn vẹo, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Những binh lính võ trang nặng nề cũng không may thoát khỏi, sinh vật nhỏ này thông qua khe hở của áo giáp chui thẳng vào làn da.

Milos ý thức được tình huống nguy hiểm, lớn tiếng hạ lệnh: “Tất cả binh lính nghe lệnh, lập tức trở vào lều trại!”

Binh lính nghe vậy, lập tức chạy vào lều trại. Song những người bị dính phải sinh vật nhỏ nọ thì vẫn gặp phải nguy hiểm.

Milos chờ tất cả binh lính lui vào mới trở về lều trại của mình. Hắn không rảnh nhìn đến Kim Mao không mời mà tự tới kia mà cúi đầu vân vê con sinh vật nhỏ đang cố chui vào làn da của hắn, cảm giác giống như thạch trái cây có thể tùy lúc hóa thành hình thể khác.

Ngón tay hắn dùng sức, sinh vật nhỏ liền chảy ra biến thành một đoàn chất lỏng sền sệt.

Lấy cường độ cơ bắp của Milos, vậy mà cũng chút xíu nữa bị sinh vật nhỏ này chui vào trong thân thể chứ đừng nói tới những tên lính khác.

“Ngao … ngao…” Tiếng kêu dã thú thê lương không ngừng truyền trong cơn mưa, nghe thôi cũng thấy nhân tâm nhức nhối.

“Milos, có thể cho những dã thú kia trốn vào trong lều trại được không?” An đánh một đoạn văn trên máy truyền tin.

Phụ cận cũng đang có mưa, một số dã thú đã trốn vào rừng cây, một số khác còn đang quay cuồng thống khổ ở bên ngoài.

Milos nhìn ra phía ngoài, nói: “Bảo toàn bộ chúng nó tới lều trại của ta đi.” Dư lại cũng chỉ có bảy tám con, một lều trại vậy là đủ rồi.

An gật đầu, để Nấm hảo chân hỗ trợ gọi chúng tới đây.

Chỉ lát sau, từng con dã thú vô cùng lo lắng chui từ bên ngoài vào, rất nhanh lều rộng đều đầy thú.

Chúng nó giờ phút này không rảnh cố kỵ hai sinh vật nguy hiểm là Milos và Kim Mao, giờ phút này chỉ không ngừng gãi da lông để giảm bớt thống khổ.

An tới gần một con dã thú, từ trên người nó nhéo bắt một con, Đây là Vũ du trùng, trước khi khi trời mưa, An đã từng gặp qua. Nhưng vì mưa nhỏ nên số lượng Vũ du trùng cũng rất ít, chúng rơi trên mặt đất liền không thấy tăm hơi.

Cô không nghiên cứu về loại sinh vật này, chỉ biết chúng nó thích khoan nên có thuộc về loại sinh vật ký sinh hay không thì tạm thời còn chưa xác minh được.

Đang tự hỏi thì thấy hai mắt một con dã thú đột nhiên trợn lên, tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng cạch thì hai tròng mắt của con thú đó liền rơi ra cùng với hỗn hợp máu tươi và chất lỏng màu trắng sền sện cùng chảy ra.

Con dã thú run rẩy ngã trên mặt đất một lát rồi sau đó liền bất động.

Vẻ mặt Milos ngưng trọng, lập tức mở máy truyền tin, dò hỏi tình huống của những binh lính khác. Mà An nhìn dã thú thống khổ kia, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ cách cứu chữa.

{(>_‘o’)> ^( ‘-’ )^ <(‘o’<) ⊙︿⊙ ⊙﹏⊙ ●︿● ●﹏● õ.O (O.O) ⊙.◎) ๏_๏ |˚–˚| ‘Ω’ ಠoಠ ☼.☼ ♥╭╮♥ ôヮô ◘_◘ ਉ_ਉ ॓.॔ ‹•.•› ಸ_ಸ ~_~ ˘˛˘ ^L^